vết thương và dán băng keo cá nhân vào cho nó bớt bị tổn thương, cô ấy cũng dìu dắt ông Vinh đi lại chiếc giường ngủ và cả hai đều chưa chịu mặc áo quần vào mà leo lên giường nằm ngủ. Diễm Trang với ông Vinh cùng đắp chung một cái mền, cùng gối đầu chung một cái gối, họ ôm ấp vỗ về nhau từng nụ hôn và cũng chia sẻ niềm vui tiếng cười. Đột nhiên Diễm Trang lên tiếng: – Sáng mai, anh đi sớm hông anh? Khoảng mấy giờ anh đi? – Sáng mai khoảng sáu giờ anh đi, nên bây giờ mình ngủ em hé! – Khi nào anh