trong rồi để em xóc, thậm chí có thể mút được nhưng mình muốn ôm em hơn nên thôi. Em hỏi mình: – Làm sao để em bên anh đây? 1 tuần nữa em bay rồi. Mình cười, hôn lên tóc em, trêu: – Gần 3 năm trốn anh, giờ em lại không chịu được nữa à? – Ứ… em muốn. – Đừng vội. Rồi em sẽ sớm là của anh thôi. Nhưng đừng có làm gì ngu ngốc đấy nhé! Không còn màn sờ nắn gì nữa, gọi cho ông chú taxi quen đến bến chờ – lái rất tốt và nghiêm chỉnh. Lên taxi, ngồi ghế sau em ôm mình không rời lúc nào. Dừng đèn đỏ thì em